Mùa không tên

08:15 25/02/2013

[Sân thượng. Nhật ký một ngày gió]

Đứng ở một nơi rất cao để nhìn xuống, tất cả mọi thứ đều bé nhỏ. Ngay chính cái kẻ ở chót vót trên cao ấy ít nhiều cũng cảm thấy chạnh lòng cô đơn. Hôm nay ngày gió về. . .

Sáu rưỡi tối mùa đông:

Những ngôi sao đã hiện ra từ màn đêm. Sao lấp lánh. Tôi xòe rộng bàn tay, cố để che lấy khoảng trời nhưng bầu trời thì vẫn trải dài như vô tận.

Cuộc sống dưới kia lấp lánh với những ngọn đèn. Thứ ánh sáng màu vàng từ dòng xe nườm nượp dưới kia chảy dài như ôm trọn lấy con đường Chùa Láng. Ánh đỏ bập bùng nhà ai đốt vàng mã ngày rằm cuối năm làm ấm cả một khoảng trời. Còi xe. Tiếng người trò chuyện. Tiếng bước chân. Tiếng ngô nướng nổ tí tách trên những vỉ than hồng rực…Tất cả làm nên cái kết đẹp của một buổi chiều đông giá rét.

Những ngày cuối năm.

Dường như ta muốn sống chậm lại dù chỉ một phút. Sống chậm lại bởi lòng còn vương vấn chút gì, còn muốn níu kéo chút gì của năm cũ . Nhưng cuộc sống thì vẫn chảy trôi và dòng đời vẫn xô bồ theo cái nhịp điệu hối hả ấy. Mấy ai có thể thoát khỏi nhịp đời mà dành một khoảng lặng cho riêng mình, để chậm rãi nghĩ về những gì đã qua? Giữa ước muốn với hiện thực vẫn còn một khoảng cách rộng dài, đủ để ta thấy ước mơ vẫn chỉ là mơ ước. Muốn sống chậm lại nhưng dòng đời lại càng đẩy ta sống hối hả hơn. Cuộc sống tấp nập, xô bồ dưới kia chẳng cho ai một phút mà trễ nải, mà nghỉ ngơi, mà chầm chậm nói lời yêu thương . . .

Chiếc lá lìa cành rồi nghiêng mình xoay tròn trong không gian hờ hững? Gánh hoa cuối ngày chợt nhạt nhòa giữa những quên lãng của dòng người lại qua….

Gánh hoa cuối ngày

Chiều tà buông trên mái tòa nhà bảy tầng chót vót. Ở một không gian khác, có kẻ đào tẩu lại tìm nơi ẩn náu, thoát khỏi cuộc sống dưới kia. Trong khoảnh khắc, ta chạy trốn hiện tại, để tìm về bản ngã của chính mình. Và trong phút chốc đó, ta lại được là ta. Từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ thật khác. Chỉ còn nơi đây là gió. Bạt ngàn gió. Gió lang thang mãi trên những ngọn cây đại thụ. Gió du dương kể câu chuyện tình yêu. Gió đi khắp nơi, bay lượn khắp chốn, rồi cũng lại trở về nơi này, nơi ngọn gió dừng chân.

Nơi ngọn gió dừng chân

Những ngày cuối cùng của một năm….

Có những điều đã qua và trôi dạt về miền ký ức.

Có những điều chưa tới vẫn còn bảng lảng mơ hồ ở tương lai.

Chỉ có hiện tại là một món quà. Bởi ngày hôm nay sẽ chẳng giống hôm qua. Bốn mùa trôi đi là ba trăm sáu mươi lăm ngày thật khác. Mỗi ngày ta hãy được là chính ta để rồi có những phút chốc thoáng qua, ta nhìn lại, ta mỉm cười vì đã được sống trọn vẹn với những cảm xúc trong veo như thế.

Ngày cuối năm, bao nhiêu lời yêu cũng gửi gió bay đi hết.

Mùa này, mùa gió, mùa của những cảm xúc chẳng thể gọi tên.

Thư ChuBa

Cùng chuyên mục